Khi còn học cấp ba, Nguyễn Hoàn từng gặp một nhóm lưu manh chuyên chặn đường học sinh để tống tiền ở con hẻm sau trường. Nguyễn Hoàn ngày nào cũng đi xe đạp đến trường nên chưa từng bị chặn lại. Nhưng bạn cùng bàn của cô thì không may mắn như vậy. Con đường đó là đường về nhà duy nhất của bạn ấy. Bố mẹ đều đi làm ở nước ngoài, ở nhà chỉ còn mỗi bà nội. Bạn ấy rất tiết kiệm, bình thường muốn mua chút đồ ngọt hay trà sữa cũng lấy cớ “đang kiêng đường” để từ chối. Thực ra hồi đó, cuộc sống của Nguyễn Hoàn cũng chẳng dễ dàng gì hơn. Mẹ cô phải đi nước ngoài chữa bệnh, căn nhà chẳng còn là nhà của cô nữa, tiền sinh hoạt mỗi tháng cũng rất ít. Cô và bạn cùng bàn như hai kẻ đồng cảnh ngộ, nương tựa vào nhau. Mãi đến khi Nguyễn Hoàn phát hiện, bạn mình đã cả tuần không ăn cơm trưa ở căn-tin. Hỏi thì bạn ấy chỉ trả lời qua loa: “Tớ đang giảm cân.” Nguyễn Hoàn khi ấy còn ngây thơ, tưởng thật, còn đặc biệt lấy cơm đem về lớp đưa cho bạn. Ai ngờ lại bắt gặp cảnh bạn mình đang gặm bánh bao cứng ngắc. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương