Đối diện với câu hỏi của Nguyễn Hoàn, Lệ Uyên khẽ nhướng mày, giọng lười biếng đáp:“Trời nóng quá, anh cởi áo nấu ăn.” Nguyễn Hoàn nhìn cái tạp dề dày cộm trên người anh, lại nhìn áo sơ mi mỏng manh vắt trên ghế, trong lòng trào lên chút nghi hoặc. Nếu nóng, sao anh còn mặc tạp dề?Cởi trần luôn cho rồi. Tạp dề vốn là để tránh dầu mỡ, nhưng mặc trần dưới lớp vải đó chẳng khác gì không mặc, thậm chí còn mang theo chút khí chất lơ lửng giữa đứng đắn và cám dỗ. Nhất là dáng người Lệ Uyên rất đẹp, vai rộng eo thon, cơ bắp rắn chắc. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương