Trên giường bệnh, sắc mặt Tống Hạ vẫn tái nhợt. Cô đã tỉnh được một lúc, nhưng mí mắt nặng trĩu, không sao mở ra được, cũng không thể phát ra tiếng. Từ miệng cô gái đã cứu mình, cô nghe thấy một cái tên quen thuộc — Đằng Tùng. Đằng Tùng là giáo sư hướng dẫn của cô, cũng chính là người đã đạo văn luận án của cô. Đó cũng là giọt nước cuối cùng làm cô gục ngã. Tống Hạ cố gắng ngồi dậy trên giường bệnh, liếc mắt liền thấy Nguyễn Hoàn đang ngồi trên sofa. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương