Đôi mắt Nguyễn Hoàn chợt mở to.

Đây là lần đầu tiên trong lúc tỉnh táo, cô nghe thấy Lệ Uyên gọi tên thân mật của mình.

Trước đó cô còn tưởng là mình nghe nhầm.

“Anh... sao lại biết...” Từ khi mẹ lâm bệnh, cô chưa từng nghe ai nhắc đến cái tên ấy nữa, sống mũi chợt cay cay.

“Chính em nói cho anh biết.”