Trong phòng, ánh trăng rải xuống, phủ lên mọi thứ một lớp ánh sáng xanh mỏng nhẹ. Cổ của Nguyễn Hoàn ngẩng lên, thon dài, trắng trẻo, còn ửng một tầng hồng nhạt. Những mạch máu mảnh mai chạy xuống dưới, tựa như món đồ thủy tinh tinh xảo, chỉ cần một bàn tay cũng đủ bóp nát. Từ đêm cuối cùng ở Munich đến khi về nước, Lệ Uyên vẫn luôn nhẫn nhịn. Với một người đã nếm mùi vị thân mật như anh, đó thực sự là một kiểu dày vò. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương