Chiếc váy lụa màu tím sương mềm mại ôm lấy cơ thể Nguyễn Hoàn, làn da trắng như sữa nóng tỏa ra chút hơi ấm dịu dàng. Lòng bàn tay Lệ Uyên cảm nhận rõ ràng sự mềm mại ấy, hương hoa dành dành quen thuộc lấp đầy xung quanh. Không còn là ảo ảnh trong mộng. Ngay từ lần gặp đầu tiên, Lệ Uyên đã âm thầm đợi Nguyễn Hoàn trưởng thành. Nhưng số phận lại trêu ngươi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương