Dư âm vang vọng giữa màn mưa, nghe đặc biệt rõ ràng.

Nguyễn Hoàn mím môi, cố gắng nén cười.

Làm việc chung với Cao Nguyệt lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô ta nói đúng ý cô.

Đầu dây bên kia.

Lệ Minh Lam tức đến phát run.

Anh nhận ra bên cạnh Nguyễn Hoàn có người ngoài, muốn nổi giận cũng không dám, chỉ có thể giận đến mức cúp máy cái rụp.

Chỉ cần tưởng tượng đến vẻ mặt tức tối hiếm thấy của Lệ Minh Lam, Nguyễn Hoàn đã không nhịn được muốn bật cười.

Nhưng cô không thể cười ra tiếng.

Thế nên cô mím chặt môi, đôi vai khẽ run.

Vài giọt mưa tạt vào, rơi trên mặt cô, loáng ánh nước trong suốt.

Mọi người xung quanh tưởng cô khóc, vội vã dỗ dành: “Hoàn Hoàn, đừng khóc mà… biết đâu chỉ là hiểu lầm thôi.

Chỉ có Cao Nguyệt trong lòng sung sướng vô cùng.

Tuy sự việc không giống như cô dự đoán, nhưng chỉ cần Nguyễn Hoàn khó chịu, cô ta đã vui rồi.

Cô ta ho nhẹ một tiếng, nói đầy ẩn ý: “Theo tôi thấy, so với nhan sắc và năng lực, gia thế vẫn quan trọng hơn. Như Ngữ Oanh, là tiểu thư nhà giàu, ra đường có tài xế đưa đón. Còn có người thì chỉ biết dựa vào đàn ông như dây leo, đến khi bị bỏ thì khóc cũng chẳng ai thương đâu.

Vừa nói dứt câu, trong màn mưa xuất hiện một bóng dáng cao lớn, mắt Cao Nguyệt sáng bừng, còn làm ra vẻ thẹn thùng.

Là bạn trai cô ta đến đón rồi.

“Sao anh lại đến? Em nói sẽ đi nhờ đồng nghiệp mà.

“Vì anh lo cho em mà, bảo bối ạ~

“Anh thật là, miệng ngọt như đường~

Cao Nguyệt đỏ mặt khoác tay người đến, quay sang giới thiệu với mọi người: “Đây là bạn trai tôi, Tôn Duy, làm việc ở tập đoàn Lệ thị.

Cậu thanh niên trông khá sáng sủa, dáng người cao ráo.

“Nguyệt Nguyệt, bạn trai chị trông cũng được ghê đó.

“Làm ở tập đoàn Lệ thị, chắc học vấn cao lắm ha, chỗ đó đâu phải ai cũng vào được!

Được khen, Cao Nguyệt vô cùng hưởng thụ.

Cô là kiểu người theo chủ nghĩa “ngôi sao trung tâm”, thích nhất là được trở thành tiêu điểm của cả đám đông.

Đúng lúc đó, một chiếc xe Hồng Kỳ quốc lễ màu đen dừng trước cửa toà soạn, biển số Bắc Kinh A chói mắt, phần đầu xe cao lớn đầy áp lực.

Tất cả sự chú ý lập tức dồn từ bạn trai Cao Nguyệt sang chiếc xe kia.

“Trời ạ, lần đầu tiên tôi thấy Hồng Kỳ bản quốc lễ đó, lại còn biển số A!

“Chiếc đó mắc lắm hả?

“Không hẳn quá mắc, khoảng bảy triệu thôi, nhưng quan trọng là—có tiền cũng chưa chắc mua được!

“……

Chỉ bảy triệu thôi à? Mua được cả một chiếc Rolls-Royce Phantom rồi còn gì.

Mọi người đều háo hức muốn biết chủ nhân của xe là ai.

Trong màn mưa mờ nhạt, cửa xe mở ra, một chiếc ô đen tự động bung lên.

Một người đàn ông mặc vest đen bước xuống xe, dáng người cao lớn, vai rộng, eo thon. Khi bước đi, chiếc quần tây được may đo hoàn hảo ôm sát thân dưới và đôi chân rắn chắc, lộ rõ những đường nét cơ bắp mạnh mẽ.

Y như người mẫu nam hạng A.

Giọt mưa bắn tung trên mặt ô, cùng lúc ấy, khí thế quanh thân anh mỗi lúc một rõ rệt theo từng bước chân.

Ngay khoảnh khắc Nguyễn Hoàn nhìn thấy người đàn ông đó, con ngươi cô lập tức mở to.

So với tám năm trước, người đàn ông ấy giờ đã hoàn toàn thoát khỏi vẻ gầy guộc của tuổi trẻ, trên người tỏa ra sự trầm ổn và quyến rũ của đàn ông trưởng thành.

Không tự chủ được, cô bước lên nửa bước.

Cao Nguyệt nhìn thấy, cười lạnh: “Sao vậy, Tổ trưởng Nguyễn? Nhìn thấy người có tiền liền muốn làm quen à?

Đúng lúc chữ cuối vừa dứt—

Người đàn ông kia dừng lại trước mặt Nguyễn Hoàn.

Không khí như đông cứng lại, mọi người đồng loạt hít sâu.

Chiếc ô nâng lên, gương mặt góc cạnh đầy khí chất của người đàn ông hoàn toàn hiện ra trước mắt, khiến ngay cả những quảng cáo xa xỉ của nam minh tinh gần đó cũng kém hẳn vài phần hào quang.

Hương vị quen thuộc lạnh lẽo phảng phất trong không khí ẩm ướt, Nguyễn Hoàn siết chặt tay áo.

Là Lệ Uyên.

Anh đã trở về.

Nguyễn Hoàn cụp mắt xuống, vô thức tránh ánh nhìn của anh.

Đèn đường bắt đầu sáng, trong khung cảnh xe cộ tấp nập, ánh đèn đỏ rọi qua màn mưa chiếu lên gương mặt cô, như màu phấn hồng thoáng men say.

Không gian chìm trong yên tĩnh, chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách.

Lâm Ngữ Oanh bị cận gần 300 độ, không đeo kính, lại bị màn mưa che mờ, chỉ cảm thấy người đàn ông kia trông khá giống Lệ Minh Lam.

Cô học từ một trường quốc tế, là ngôi trường quý tộc nổi tiếng ở Giang Thành.

Lệ Minh Lam và Thẩm Chi Chi là nhân vật nổi bật trong trường, cô nhỏ hơn hai khóa, từng sinh hoạt cùng câu lạc bộ nên có biết mặt.

Tuy nhiên sau khi tốt nghiệp, cô chưa từng gặp lại Lệ Minh Lam.

Dù nhà họ Lệ và Nguyễn có liên hôn, cô cũng chỉ thấy anh được dăm ba lần từ xa.

Cho nên khi nhìn thấy người đàn ông kia giống người trong trí nhớ 5-6 phần, cô bỗng giật mình.

Lệ Minh Lam thật sự đến đón Nguyễn Hoàn sao?

Không thể nào…

Biểu cảm của Lâm Ngữ Oanh thay đổi liên tục.

Không biết ai là người đầu tiên hỏi: “Tổ trưởng Nguyễn, đây là chồng chị sao?

Câu hỏi ấy như giọt nước làm vỡ bầu im lặng.

Nguyễn Hoàn vừa định phủ nhận, thì Lệ Uyên liếc nhìn Cao Nguyệt, sau đó ánh mắt lại lướt lạnh về phía Tôn Duy bên cạnh cô ta: “Bạn trai cô à?

Cao Nguyệt đỏ mặt.

Người đàn ông này đang… muốn làm quen với cô?

Nực cười thật, mọi người còn tưởng anh ta là chồng của Nguyễn Hoàn.

Cô ưỡn ngực như gà trống đắc thắng, ngẩng đầu nói: “Phải.

Vừa dứt lời—

Không khí ngưng đọng, gió rít bên tai, đến khi mọi người kịp phản ứng, đã thấy Lệ Uyên xoay người, giữ vai Tôn Duy rồi vật mạnh xuống đất.

Nước bắn tung tóe, không ai nhìn rõ anh ra tay như thế nào.

“A Duy! Cao Nguyệt kinh hãi lao tới.

Cô chắn trước mặt Lệ Uyên: “Này! Anh không thể vì theo đuổi tôi mà đánh bạn trai tôi chứ! Cùng lắm tôi đồng ý làm bạn gái anh là được chứ gì!

Lệ Uyên mặt không đổi sắc.

Mái tóc đen ướt rũ trước trán, làn da trắng lạnh và đôi môi mỏng hồng nhạt của anh tạo nên sự tương phản thị giác mãnh liệt.

Đôi mắt sắc bén nhưng hờ hững, mang theo nét hoang dã bất kham, lại sở hữu dung mạo quý tộc kiêu ngạo, khiến người ta vừa thấy mâu thuẫn vừa không thể rời mắt.

“Bạn trai cô dính líu đến tội phạm kinh tế, là tội phạm bị truy nã. Giọng anh lãnh đạm, điềm tĩnh.

Cao Nguyệt chết lặng, quay đầu nhìn bạn trai.

Tôn Duy run lên, bất chấp đau đớn, quay người định chạy.

Nhưng đã muộn.

Trên con đường yên tĩnh, tiếng còi cảnh sát vang lên, ánh đèn xanh đỏ xuyên qua màn mưa, một chiếc xe cảnh sát lao đến.

Cảnh sát hình sự nhanh chóng khống chế Tôn Duy.

——Năm phút trước, họ nhận được mật báo rằng một tên tội phạm lừa đảo kinh tế lớn xuất hiện gần đường Tĩnh Bắc.

“Không ngờ dân chúng lại mạnh tay hơn cả chúng tôi, ra tay bắt tội phạm trước cả cảnh sát!

Một bên, Cao Nguyệt ngồi bệt dưới đất.

Cô không thể ngờ bạn trai mình lại là tội phạm kinh tế…

Nghĩ đến việc bản thân vừa cho anh ta mượn 500 nghìn, Cao Nguyệt như phát điên, níu lấy Tôn Duy: “Tiền! Trả tiền lại cho tôi!

Đáp lại chỉ là: “Tiêu hết rồi, không còn đồng nào đâu.

Cao Nguyệt hoàn toàn ngơ ngác.

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự định cảm ơn người dân đã giúp đỡ, nhưng khi đối diện ánh mắt của Lệ Uyên, ông khựng lại: “Đội trưởng Lệ?!

“Lâu rồi không gặp, Trương Kỳ.

Trương Kỳ vô cùng kích động!

“Là anh gọi báo án à!

“Tôi nói mà, thằng nhãi đó chỉnh sửa mặt đến mẹ nó cũng không nhận ra, dân thường thì làm sao so ảnh truy nã nổi!

“Nó là tội phạm bị truy nã cấp A, treo thưởng 100 nghìn! Nếu đội trưởng Lệ rảnh, mời anh về đồn làm thủ tục nhé?

Trước sự nhiệt tình của Trương đội, Lệ Uyên có phần xa cách: “Không cần, tôi còn việc.

Thái độ ấy không khiến người ta khó chịu, dường như anh sinh ra đã là kiểu người lạnh lùng, xa cách với tất cả.

Nhưng ngay giây tiếp theo—

Người đàn ông cúi người nhặt chiếc ô đen rơi trên đất, ngón tay thon dài cầm lấy cán ô, bung lên che phía trên đầu Nguyễn Hoàn, bóng ô và giọng nói cùng lúc rơi xuống người cô.

“Về nhà thôi.