Lâm Ngữ Oanh tuy nói ra hết nỗi uất nghẹn, nhưng ánh mắt của những người xung quanh nhìn cô chẳng khác nào nhìn một kẻ điên. Đặc biệt là khi cô mất kiểm soát cảm xúc, đã thu hút sự chú ý của hai cảnh sát phụ trách giám sát, họ nhanh chóng đưa cô đi, định ổn định lại tinh thần cô trước. “Thì ra là một con điên.” “Sao trông quen thế nhỉ, hình như đã gặp ở đâu rồi.” “Điên thì ai chả trông giống nhau!” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương