Nguyễn Hoàn cắn chặt răng, xấu hổ bước ra khỏi tủ. Cô mặc một chiếc váy dạ hội màu tím sương, màu sắc nhã nhặn như cánh đồng oải hương sau cơn mưa. Phía sau lưng, khóa kéo còn chưa kéo lên, cô chỉ có thể lấy tay che ngang trước ngực. Lông mày thanh tú, đôi mắt trong veo, dáng người thon thả mềm mại. Mái tóc xõa trên bờ vai, làn da trắng như phủ một lớp tuyết mịn, khiến màu tím nhạt càng thêm nổi bật trên người cô. “Em tưởng có người ngoài...” Nguyễn Hoàn nhỏ giọng giải thích. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương