Nguyễn Hoàn đỏ mặt vì xấu hổ.Cô vươn tay định lấy lại cuốn sổ vẽ, nhưng khi sắp chạm vào thì Lệ Uyên khẽ nhấc tay lên. Cứ lặp lại vài lần như vậy, chẳng khác nào đang trêu mèo. “Vội vậy à? Trong này có gì không thể cho anh xem sao?” — Lệ Uyên nhướng mày, trong mắt ánh lên vẻ thích thú. Từ góc độ của Nguyễn Hoàn nhìn lại, anh bỗng có chút dáng vẻ ngông cuồng sắc bén của tuổi thiếu niên. Thấy anh dường như không biết gì, Nguyễn Hoàn thở phào nhẹ nhõm. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương