Hôm nay Lệ Nhã Mạt mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, bên trong có quần bảo hộ màu đen.Thông thường, quần bảo hộ để thoáng khí nên chất liệu không chống thấm nước, chẳng thể ngăn được thứ gì. Mặt Lệ Nhã Mạt lập tức tái nhợt. Còn mấy người đứng sau cô ta thì sắc mặt chuyển sang xanh mét. “Đệt... chuyện quái gì vậy?”Giang Tụng nhìn vệt bẩn màu nâu xuất hiện trên đôi giày trắng tinh, trán giật giật. Mà lúc này, Lệ Nhã Mạt cũng nghe thấy giọng của người mình thầm yêu, cứng đờ quay đầu lại —— Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương