“Hít thở đi.”Giọng nói khàn khàn vang lên bên môi.

Nguyễn Hoàn giật mình lấy lại ý thức.

Cô chỉ cảm thấy bản thân như con cá khô sắp chết ngạt, trong tầm mắt mơ hồ chỉ còn thấy đôi mắt đen thẳm kia, sáng hơn cả pháo hoa trên trời.

Khuôn mặt cô đỏ bừng, từng đợt pháo hoa liên tục nổ vang trên đầu, chiếu rọi đôi môi đỏ mọng của cô, khiến nó càng thêm ướt át quyến rũ.

Rõ ràng Lệ Uyên không định dễ dàng buông tha cô.