Đầu ngón tay Nguyễn Hoàn căng cứng.

Tối nay, Lệ Uyên như biến thành một người khác.

Dù trước đây anh cũng từng nói những câu nửa đùa nửa thật, nhưng chưa bao giờ thẳng thắn thể hiện ham muốn như vậy.

Anh rõ ràng vẫn mặc chỉnh tề, thậm chí không mở một cúc áo nào, chỉ có mái tóc còn vương bọt nước, vậy mà khí chất lại vừa đứng đắn như dự họp, vừa khiến người ta không thể rời mắt.

“Tách.”