Một câu nói vang lên, khiến tim hai người đàn ông cùng chấn động. Trong khu kỹ thuật lạnh lẽo đầy chất kim loại, Nguyễn Hoàn vẫn chưa thay bộ đồng phục đỏ của đội. Cô và những cánh gió xe đua được trưng bày trên giá trở thành những điểm sáng hiếm hoi trong căn phòng. Cô buộc tóc đuôi ngựa thấp đơn giản, trên trán trắng nõn còn lấm tấm mồ hôi — dấu vết để lại bởi chiếc mũ bảo hiểm. Cả hai má cô cũng hằn lên vết đỏ nhạt. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương