Lúc chưa quen biết Tư Đồ Duệ, Kiều Ngọc không bao giờ nghĩ đến cuộc sống của người có tiền sẽ như thế nào, điều duy nhất mà cậu ta hi vọng chính là bố mẹ dưới quê không gọi điện đòi tiền nữa, điều duy nhất mà cậu ta mong ngóng chính là có thể nhanh chóng kiêm đủ tiên học cho học kỳ sau.

Thế nhưng hình như ông trời không thiên vị cậu ta.

Đại học năm hai mới khai giảng không lâu, cậu ta vừa nộp học phí học kì này, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã nhận được điện thoại từ nhà, mẹ nghẹn ngào nói với cậu ta, bổ cậu ta lúc làm việc ở công trưởng ngã từ tầng hai xuống, lại bị một thanh thép xuyên qua đùi, phí phẫu thuật là một trăm nghìn nhưng chủ thầu bỏ chạy, cũng không tìm được chủ công trường.

Cuộc phẫu thuật này phải tiến hành nhanh nhất có thể, nếu không cái chân này sẽ tàn phế.

Sau khi mẹ nói xong, Kiều Ngọc cảm thấy cả người mình đều đang run rẩy, rất muốn hét to lên, tại sao chân tay không nhanh nhẹn lại còn đến chỗ nguy hiểm như vậy để làm việc, chưa kiếm được mấy đồng đã phế luôn chân của mình.