Vết thương của An Mộ Thần không nặng, dưỡng thương mấy ngày là khỏi, nhưng Tư Đồ Duệ không may mắn như vậy, xương sườn của anh gãy mất hai cái, phải dưỡng thương một tháng mới khỏe được.

Nhưng Tư Đồ Duệ lại cảm thấy vết thương lần này rất đáng giá, nếu không anh không biết phải mất bao lâu mới khiến An Mộ Thần đổi ý.

Bây giờ mỗi ngày An Mộ Thần phải xem xét bổ sung cái gì cho Tư Đồ Duệ mới khiến anh mau lành vết thương.

Giống như nuôi phụ nữ ở cữ, được An Mộ Thần nuôi một tháng, Tư Đồ Duệ cảm thấy anh sắp béo lên rồi, vết thương của anh đã khá ổn, xuất viện được nhưng An Mộ Thần kiên quyết giữ anh ở lại thêm một tuần dưỡng thương.

“Lại là giò heo?”