Đã trở thành tù nhân rồi còn dám như vậy, con mẹ nó mày câm miệng cho tao...”

Khoảng nửa tiếng sau, Tư Đồ Duệ nghe được tiếng bước chân hỗn loạn bên ngoài, có vẻ có rất nhiều người. Anh đoán người nên đến sắp đến rồi. Quả nhiên cửa bị mở ra, sau đó một tên đầu hói bóng loáng chen chúc với mấy tên cao to đi tới.

Khoảnh khắc nhìn thấy Tư Đồ Duệ, trên mặt gã lập tức nở nụ cười đắc ý. “Anh Tư Đồ, chúng ta đã lâu không gặp.” Tư Đồ Duệ không nhận ra đối phương. “Mày là ai? Tao không quen mày.”

Nụ cười trên mặt tên hỏi cứng lại.

“Người giàu sang như anh Tư Đồ bận rộn, đương nhiên không biết nhân vật nhỏ như tôi. Nghe nói gần đây anh Tư Đồ đang làm dự án lớn, kiếm lời không ít, nhưng anh kiếm tiền cũng không thể không quan tâm sống chết của người khác.”