Tư Đồ Duệ nhìn đám người vạm vỡ xa lạ đứng trước mặt bọn họ, vừa nhìn đã biết là không có ý tốt.

Tư Đồ Duệ bế An Mộ Thần lên, làm như không có chuyện gì mà nói: “Bây giờ tôi đưa em đến bệnh viện, không sao đâu, đừng lo lắng.”

Tư Đồ Duệ tự nói một mình rồi bế cậu lên định đi, lúc này An Mộ Thần đã không còn tỉnh táo, cả người ỉu xìu, không còn sức lực phản bác Tư Đồ Duệ, chỉ đành mặc cho anh bể mình.

Tư Đồ Duệ muốn quay lại chiếc xe mà lúc đầu anh đã lái đến càng nhanh càng tốt, nhưng mọi chuyện rõ ràng không hề dễ dàng như thế.

Anh mới đi được mấy bước đã bị người ta chặn đường. Tư Đồ Duệ dừng bước, nhíu mày nhìn bọn họ: “Muốn làm gì?” “Không muốn làm gì cả, đại ca bọn tao muốn gặp mày, nên mày phải theo bọn tao đi một chuyến!” “Tao nghĩ chắc chúng mày cũng thấy rồi, bây giờ tao không rảnh, tránh đường.” “Chuyện này không phải mày nói là được, tạo khuyên mày bên ngoan ngoãn đi theo bọn tao thì hơn.” Một tên to con trong đó ngẩng đầu, dáng vẻ kiêu ngạo như đang đợi Tư Đồ Duệ cầu xin mình. Tư Đồ Duệ chỉ liếc gã một cái, sau đó hoàn toàn không coi gã ra gì mà đi lướt qua gã.