Tư Đồ Duệ thở phào một hơi, sau đó anh vội vã gọi điện thoại: “An Mộ Thần gặp tai nạn giao thông, bây giờ tôi đưa em ấy đến Nhân Hoa, cậu mau cho người chuẩn bị đi.”
Tư Đồ Duệ gọi điện thoại xong, anh thử đưa người xuống xe nhưng An Mộ Thần thấy đầu mình choáng dữ dội, hoàn toàn không cử động được: “Tôi khó chịu, tôi khó chịu...” Tư Đồ Duệ do dự một lúc, quyết định bế An Mộ Thần ngồi xuống bên đường. “Thế nào, em khó chịu ở đâu? Tôi bảo Đỗ Ninh Hạo đưa người đến đón chúng ta được không?” Tư Đồ Duệ vừa nói vừa cầm giấy lau máu trên đầu cậu. An Mộ Thần lắc đầu, mệt mỏi nói: “Không có tác dụng đầu, dù bác sĩ có tới cũng không trị khỏi cho tôi được.” “Sao có thể như vậy được? Tôi đưa em đến Nhân Hoa, năng lực chữa bệnh của bác sĩ ở đó rất tốt, em có bệnh gì cũng sẽ trị khỏi.” An Mộ Thần vẫn lắc đầu, hốc mắt vốn đã khô bây giờ lại ướt đẫm.
“Tâm bệnh thì chữa thế nào hả? Trong lòng tôi khó chịu đấy anh có biết không? Khó chịu đến nỗi tôi cảm thấy mình sắp chết rồi, anh có biết không? Vì sao các người đều đối xử với tôi như thế, tôi hết lòng hết dạ với các người, vì sao các người lại đối xử với tôi như vậy?”
Cậu vẫn luôn coi Phương Quân là bạn thân thiết nhất, có chuyện gì cậu cũng chia sẻ với anh ta, nhưng đến cuối cùng thì sao? Hóa ra bản thân mình chính là một đứa ngốc bị bán đi mà còn giúp người ta đếm tiền.
Cậu cứ tưởng rằng mình đã hoàn toàn thoát khỏi con người giống như cơn ác mộng kia, nhưng nào ngờ tên ấy vẫn luôn ẩn nấp bên cạnh. Đoạn ký ức dù đã lùi xa những sự khủng hoảng, sợ hãi lẫn bất lực trong khoảng thời gian ấy vẫn rất rõ ràng. Cậu thật sự rất hận kẻ đã gây cho cậu những đau khổ đó, cậu cứ tưởng rằng những ký ức ấy sẽ được thời gian xóa đi sạch sẽ, nhưng không ngờ chúng lại dùng cách này để xuất hiện trước mặt cậu một lần nữa.