An Mộ Thần vội vàng chạy xuống tầng, sau đó chạy thẳng về phía chiếc xe của Tư Đồ Duệ. T1 Cậu không biết vì mình chạy quá gấp hay là do kích thích mà cả người cậu cứ run rẩy mãi. Nhưng cậu vẫn cố gắng khởi động xe, sau đó đạp chân ga trước khi Tư Đồ Duệ đuổi kịp. Chiếc xe lao đi như mũi tên. Tư Đồ Duệ chỉ có thể nhìn chiếc xe lao vụt đi trước mặt mình. Anh mắng một tiếng, sau đó nhìn sang bên cạnh, đúng lúc nhìn thấy có người mở cửa xe ra chuẩn bị lái xe. Anh không nghĩ ngợi gì mà chạy thẳng qua đây người nọ ra: “Cho tôi mượn xe một lát.” Anh không đợi người kia phản ứng lại đã lái xe rời đi.

“Xe của tôi, xe của tôi, ăn cướp, có người cướp xe của tôi!”

An Mộ Thần lái xe bất chấp, xông thẳng về phía trước. Chiếc xe loạng choạng, mấy lần suýt đâm vào xe bên cạnh. Nhưng An Mộ Thần hoàn toàn mặc kệ những chuyện này, cậu chỉ cảm thấy đau lòng, chỉ cảm thấy buồn bã, thậm chí còn căm phẫn nữa. Vì sao hết người này đến người khác đều đối xử với cậu như vậy? An Mộ Thần cổ nhẫn nhịn, nhưng nước mắt vẫn rơi xuống.

Nước mắt làm tầm nhìn của cậu trở nên mơ hồ, khiến cậu khó chịu vô cùng.

An Mộ Thần hoàn toàn không biết mình phải đi đâu, cậu chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, càng xa càng tốt. Chiếc xe chạy ra khỏi thành phố, đi về phía ngoại ô. Tư Đồ Duệ vẫn luôn theo sau cậu, mấy lần nhìn thấy An Mộ Thần suýt bị đâm trúng làm tim anh sắp vọt lên tới cuống họng. Anh rất muốn chạy tới bảo An Mộ Thần dừng lại, nhưng lại sợ làm vậy sẽ kích thích đến cậu, nhưng vẫn cứ để cậu chạy mãi như bây giờ cũng không phải cách!