Tư Đồ Duệ đứng cạnh chảo, lúc này chảo đã rất nóng, anh vẫn cứ nhìn chằm chằm cái chảo, không làm bất kỳ hành động nào khác.

Đương nhiên An Mộ Thần không yên tâm về anh nên vẫn luôn đứng ngoài cửa, cậu muốn nhìn xem Tư Đồ Duệ xào rau thế nào, ngay cả Phương Quân cũng đi tới xem. Anh ta không trông chờ Tư Đồ Duệ nấu ra được món ăn tử tế gì, anh ta chỉ thấy tò mò thôi.

Cái chảo đã nóng lắm rồi, dưới đáy đã sắp đỏ lên, An Mộ Thần đứng bên ngoài nhìn mà sốt ruột.

“Anh đổ dầu vào đi chứ, cái chảo đủ nóng rồi!”. Tư Đồ Duệ nghe vậy bèn vội vàng cầm chai dầu bên cạnh lên, chuẩn bị đổ dầu vào. Anh sẽ không nói cho người khác biết, thật ra khi nãy anh đang suy nghĩ xem xào rau nên bỏ rau vào trước hay bỏ dầu vào trước.

Tư Đồ Duệ cũng không biết xào rau cần đồ bao nhiều dầu, anh chỉ dựa vào cảm giác mà đổ thẳng vào chảo.