An Mộ Thần cứ tưởng rằng Tư Đồ Duệ đến một ngày rồi sẽ không đến nữa, nào ngờ đến mấy ngày sau mà người này vẫn đúng hẹn lại lên, có đuổi thế nào cũng không đi.

Nếu như chỉ có hai người họ thì không sao, cậu không nói, Tư Đồ Duệ cũng im lặng ở bên cạnh. Nhưng lần nào cũng vậy, chỉ cần Phương Quân vừa về là mọi chuyện đã khác, mặc dù hai người không đánh nhau, chỉ cần ở chung một chỗ là bầu không khí cứ khác lạ.

Hôm nay là cuối tuần, Phương Quân không cần đến trường dạy, cũng không ra ngoài giải sầu như lúc trước, còn Tư Đồ Duệ vẫn đúng hẹn lại tới, làm An Mộ Thần cảm thấy rất phiền, cậu cứ có cảm giác nếu mình còn ở cùng với hai người này thêm một ngày sẽ thấy khó thở như bị kẹt ở giữa như cái bánh nhân thịt.

“Sao anh lại tới nữa?” Lúc An Mộ Thần nhìn thấy Tư Đồ Duệ đã thốt ra một câu như thế. Việc này làm Tư Đồ Duệ cảm thấy phiền muộn, mới đến có mấy ngày thôi mà đã ghét bỏ anh rồi.

“Em theo tôi về thì tôi không đến nữa.”