Lúc hai người trở về thì trời đã gần trưa.“Chúng ta phải nhanh lên, nếu không sẽ muộn giờ cơm trưa mất.” “Không kịp rồi, muộn một chút cũng thì có sao đâu!” “Không được, anh Phương sắp về rồi, buổi chiều anh ấy còn phải lên lớp, tôi phải về nhanh, nếu không sẽ làm muộn giờ lên lớp buổi chiều của anh ấy.”An Mộ Thần nói như lẽ đương nhiên, nhưng không ngờ sắc mặt Tư Đồ Duệ lại trở nên khó coi. “Em quản tên đó có cơm ăn hay không làm gì, không có cơm ăn thì bảo anh ta ra ngoài ăn là được.” Tốt nhất là đừng xuất hiện trước mặt anh, bằng không anh không dám đảm bảo mình có ra tay hay không.An Mộ Thần lười để ý đến anh, chỉ lo nấu cơm.Lúc Phương Quân trở về, bữa cơm đã nấu được một nửa rồi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương