Hai người dạo siêu thị một tiếng rồi đi ra, trên tay hai người đều xách theo một cái túi lớn, bên trong đựng rau củ trái cây, còn có những đồ dùng hằng ngày khác nữa. 11 Túi của An Mộ Thần đựng toàn rau củ nên hơi nặng. Tư Đồ Duệ thấy cậu có vẻ như hơi mệt bèn vội vàng tiến lên vươn tay về phía cậu.

“Đề tôi xách cho!”

“Không cần, tự túi xách được.” An Mộ Thần nhìn xung quanh, thấp giọng từ chối. “Đã nói là đưa cho tôi mà.” Sau đó anh mặc kệ An Mộ Thần ngăn cản mà trực tiếp xách túi qua. “Đưa cho tôi đi, tự túi xách là được rồi.” An Mộ Thần vẫn thấy ngại.

Thế nhưng bất kể An Mộ Thần nói thế nào, Tư Đồ Duệ vẫn mặc kệ cậu.

Lúc này bên cạnh có hai cô gái chạy đến, phấn khích nhìn hai người. “Có thể chụp một tấm hình của hai người được không?” “Hả?” An Mộ Thần không phản ứng kịp nên không từ chối, hai cô gái kia lập tức muốn lấy điện thoại ra. Tư Đồ Duệ chợt nhíu mày, ra vẻ không vui nói: “Không cho chụp!” “Biết, biết rồi, xin lỗi, làm phiền rồi.” Đối phương lắp bắp nói, sau đó nhanh chóng chạy đi. Sau đó An Mộ Thần nghe thấy rất rõ hai cô gái kia nói: “Oa, anh công kia dữ quá!” “Đúng đó, suýt nữa đã bị hù cho đứng tim rồi. Nhưng sao cậu biết anh đó là công? Cậu chắc chắn hai người họ là một đôi à?” “Không chắc lắm, nhưng tôi thấy cậu thụ kia được lắm, đôi mắt như thỏ con ấy.”