Tiền?” Tư Đồ Duệ khó hiểu hỏi lại.
“Cậu tưởng đi xe không cần trả tiền hả? Người trẻ tuổi bây giờ sao thế này, ngay cả một đồng cũng muốn tiết kiệm!” Chủ tài xế bực bội càu nhàu, giọng nói còn rất lớn làm cho tất cả người trên xe đều nhìn về phía Tư Đồ Duệ, nghĩ rằng anh đẹp trai tướng tá đàng hoàng như thế mà đi xe không muốn trả tiền, thật không ngờ nổi mà! Tư Đồ Duệ thật sự chưa từng gặp chuyện xấu hổ như thế, nói cách khác, chưa từng có kẻ nào dám gào thét với anh như thế. Nhưng dù cho bây giờ anh đang bị tài xế quát tháo, anh cũng chỉ nhíu mày, cổ gắng đè nén lửa giận trong lòng mình, lấy một tờ một trăm trong ví tiền đưa cho tài xế.
“Đủ chưa? Cầm lấy đi!” Tư Đồ Duệ mất kiên nhẫn mà thúc giục.
Trước khi tài xế mắng ra câu bệnh thần kinh, An Mộ Thần không nhìn nổi nữa, cậu vội lấy một đồng xu ra bỏ vào thùng đựng tiền: “Tôi trả giúp anh ấy rồi.” Sau đó cậu kéo Tư Đồ Duệ đến hàng cuối cùng: “Anh có bệnh không vậy hả? Chỉ cần một đồng thôi mà anh đưa một trăm.” “Nhưng tôi chỉ có một trăm thôi.” Tư Đồ Duệ nói rồi đưa thẳng ví tiền cho An Mộ Thần xem. An Mộ Thần vứt lại ví tiền cho anh, ngồi về chỗ của mình, không muốn nói gì nữa.
Cậu vốn nghĩ rằng nếu mình lên xe buýt thì người này sẽ không đi theo, nào ngờ anh lại theo lên luốn. An Mộ Thần nhìn bộ vest làm riêng cao cấp trên người Tư Đồ Duệ, cậu không thể nào tưởng tượng được cảnh tượng khi anh đến chợ. Để không bị người khác coi là động vật, An Mộ Thần quyết định không ra chợ nữa, vừa hay phía trước có một siêu thị cỡ lớn, nếu đến siêu thị thì có lẽ sẽ đỡ hơn. Siêu thị không xa lắm, đi qua hai trạm là tới. Lúc xe đến nơi, An Mộ Thần nhanh chóng đứng lên rồi xuống xe, nhưng khi cậu quay lại thì Tư Đồ Duệ vẫn còn ngồi trên xe. “Xuống xe đi, anh còn ngồi ngốc ở đó làm gì hả?” Lúc này Tư Đồ Duệ vẫn còn nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không nhận ra An Mộ Thần đã xuống xe rồi. Tư Đồ Duệ đứng lên theo bản năng, sau đó dợm bước muốn xuống xe.