Đỗ Ninh Hạo không phải An Mộ Thần, đương nhiên không thể đoán được suy nghĩ của cậu: “Hay là lát nữa tôi gọi điện thoại cho cậu ấy hỏi xem rốt cuộc có chuyện gì.”Dù Tư Đồ Duệ cảm thấy chuyện này làm phiền cấp dưới của mình cũng hơi ngại, có điều đã thể này rồi, đương nhiên chỉ có thể nhờ Đỗ Ninh Hạo giúp anh. Lúc An Mộ Thần nhận được điện thoại của Đỗ Ninh Hạo, cậu không cảm thấy kỳ lạ.Đỗ Ninh Hạo không nói nhiều lời, vào vấn đề chính luôn.Đối với Đỗ Ninh Hạo, đương nhiên An Mộ Thần vẫn cảm kích vì lúc trước khi bất lực, anh ta vẫn luôn khích lệ mình, thế nên cậu cũng không giấu giếm gì. “Vì những hiểu lầm trước kia nên tôi vẫn luôn cảm thấy áy náy, lúc đó tôi nghĩ chỉ cần anh ấy có thể tha thứ cho tôi, những điều khác không phải là vấn đề. Nhưng sau khi hiểu lầm giữa chúng tôi được giải quyết, tôi suy nghĩ kỹ lại và nhận ra tôi vẫn quá ngây thơ.”“Lúc đó tại sao tôi lại nghi ngờ anh ấy, xét đến cùng là vì sự tin tưởng giữa tôi và anh ấy quá yếu, nói chính xác hơn, tôi thấy bản thân mình quá tự ti, mà anh ấy quá xuất sắc. Tôi luôn lo lắng liệu ngày nào đó anh ấy sẽ chán tối, hoặc là anh ấy sẽ thích người khác không.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương