Tư Đồ Duệ chỉ sa sầm mặt nhìn anh ta, một lúc lâu sau mới nói: “Anh đừng tưởng dựa vào cái này thì tôi sẽ sợ anh, nếu tôi nói cho cậu ấy biết những chuyện lùm xùm anh đã làm thì anh nghĩ cậu 1 ấy còn tôn trọng anh nữa không? Tôi thấy đến lúc đó, người cậu ấy hận nhất không phải là tôi mà chính là anh.”
“Hình như đúng là thế thật, vậy anh đi nói cho cậu ấy biết đi, nói tất cả những chuyện tôi làm cho cậu ấy, tôi không để ý đâu.” Phương Quân nói, vẻ mặt không sợ hãi, khuôn mặt đó thực sự làm người ta muốn xông lên đầm cho anh ta một cái.
“Anh đừng tưởng tôi không dám.” “Phải rồi, anh dám, trước giờ tôi chưa từng nghi ngờ anh. Nhưng anh không nỡ có phải không? Anh sợ nếu anh nói tất cả mọi chuyện ra, An Mộ Thần không biết sẽ tuyệt vọng thế nào. Cũng đúng thôi, người có thể được coi là bạn cậu ấy ở Kim Dương, trừ tôi ra hình như cũng chẳng có ai khác. Nếu để cậu ấy biết ngay cả một người bạn duy nhất là tôi cũng có suy nghĩ xấu xa thì càng tổn thương cậu ấy nặng nề hơn, nói không chừng còn muốn chết luôn ấy!”
“Tư Đồ Duệ, tôi nói không sai chứ? Chính vì thế mà hôm qua anh mới làm như không quen biết tôi, tôi nghĩ chắc anh sẽ không nói với cậu ấy đâu, nếu đã như thế, tôi còn lo lắng gì chứ?” Phương Quân phân tích rõ mọi chuyện làm khuôn mặt Tư Đồ Duệ càng đen hơn. “Tôi không muốn cậu ấy khó chịu, nhưng anh tưởng như thế thì tôi sẽ bị anh khống chế sao? Anh bắt được điểm yếu của tôi, tôi cũng có thể bắt được điểm yếu của anh. Bố anh chết rồi không có nghĩa là cả nhà anh chết hết, chọc vào tôi, hoặc nếu anh dám làm chuyện gì tổn thương cậu ấy, tôi sẽ cầm dao đưa cho người anh coi trọng nhất khoét từng dao một, nếu anh không tin thì chúng ta có thể thử xem.”
Giữa bọn họ cũng chẳng cần phải nói tiếp gì nữa, thế nên Tư Đồ Duệ không ở lại lâu. Từ đầu đến cuối Phương Quân vẫn cười, mãi sau khi Tư Đồ Duệ đi, ánh mắt châm chọc lập tức thay đổi. Tư Đồ Duệ ra khỏi đại học B không về tìm An Mộ Thần, vì anh biết dù anh có tìm thì người đó chưa chắc đã muốn thấy anh. Anh chỉ không hiểu, không phải hiểu lầm đã được giải quyết sao, chuyện lúc trước anh cũng không muốn truy cứu nữa nhưng An Mộ Thần lại tức giận với anh. Nếu không phải thấy hành động cứng rắn quá mất giá thì anh còn định làm như lúc trước, trói cậu về dùng dây xích lại, xem cậu còn có thể chạy đi đâu được. Có điều cách thô bạo như thế cũng không tốt, nói không chừng An Mộ Thần còn bài xích anh. Nhưng phải làm sao mới có thể làm người ta ngoan ngoãn quay về? Lúc Đỗ Ninh Hạo đến tìm anh thì nhìn thấy cảnh tượng Tư Đồ Duệ đang buồn phiền.