Những lời Phương Quân nói như đâm thẳng vào tim An Mộ Thần, không chỉ hoảng loạn chiều hôm đó, đến tối cậu cũng mất ngủ.Ngày hôm sau An Mộ Thần tỉnh dậy muộn, lúc cậu dậy, Phương Quân đã đến trường rồi. An Mộ Thần còn chưa điều chỉnh được cảm xúc của bản thân, Tư Đồ Duệ đã đến. Lúc nghe thấy tiếng chuông cửa, cậu không muốn ra mở, nhưng Tư Đồ Duệ đâu phải loại người không cho anh vào thì anh sẽ ngoan ngoãn từ bỏ. Anh gõ cửa mãi, sắp gõ cửa đến mức hàng xóm phải phàn nàn buộc lòng An Mộ Thần phải mở cửa. Lúc Tư Đồ Duệ bước vào, sắc mặt không tốt, rõ ràng là cực kỳ không vui. An Mộ Thần vẫn hơi sợ khuôn mặt sa sầm của anh. Có điều hình như Tư Đồ Duệ không muốn làm gì cậu cả, chỉ nhìn xung quanh, xác nhận chỉ có mình cậu nói: “Nghĩ cả đêm chắc đã nghĩ kỹ rồi nhỉ! Khi nào thì theo tôi về?”“Tôi nói rồi, tôi không theo anh về.”“Tại sao?”“Chúng ta hoàn toàn không hợp nhau, tôi thấy sau này anh đừng tìm tôi nữa thì tốt hơn, chúng ta cứ thế đi!” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương