An Mộ Thần ít khi kích động như thế nên Tư Đồ Duệ ngây người ra. T1 Anh vốn muốn dùng cách cứng rắn đưa cậu về, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ tức giận của cậu, anh vẫn mềm lòng. “Tiểu Thần ở chỗ tôi rất tốt, anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cậu ấy.”

Phương Quân vừa nói đã làm sắc mặt Tư Đồ Duệ sa sầm.

Tư Đồ Duệ suy tính, cuối cùng vẫn thỏa hiệp. “Ngày mai tôi lại đến, em đừng có suy nghĩ linh tinh, đừng tưởng chạy là tôi không tìm thấy em, em chạy đến đâu tôi cũng có thể tìm được.”

Tư Đồ Duệ nói xong còn cố tình nhìn Phương Quân rồi mới rời đi.

Căn phòng chỉ còn lại An Mộ Thần và Phương Quân, điều này làm An Mộ Thần hơi ngại.