Lúc này Tư Đồ Duệ bước lên trước nhẹ nhàng xoa mặt cậu, giọng nói trầm thấp vang lên: “Được rồi, đã qua rồi, em không cần phải lo lắng gì nữa, theo tôi về được không?” TH An Mộ Thần cảm thấy đầu óc mình như dính hồ, hoàn toàn không còn khả năng phán đoán nữa.
Cậu nhìn Tư Đồ Duệ, chuẩn bị buột miệng nói lời đồng ý, đúng lúc này cánh cửa đóng chặt lại mở ra.
Phương Quân đứng ở cửa nhìn bọn họ, bọn họ nhìn anh ta.
Lúc An Mộ Thần nhìn thấy Phương Quân thì lùi khỏi vòng tay Tư Đồ Duệ. Cậu vẫn chưa nói chuyện người cậu thích là đàn ông cho Phương Quân, thế nên lúc nhìn thấy anh ta, cậu làm thể theo bản năng vì không muốn mất đi người bạn này. Nhưng động tác của An Mộ Thần lại có ý nghĩa khác trong mắt Tư Đồ Duệ, anh nheo mắt nhìn An Mộ Thần, sau đó chuyển tầm nhìn đến Phương Quân, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng.
Rõ ràng Phương Quân cũng ngạc nhiên, có điều anh ta nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bình thường: “Tiểu Thần, đây là bạn cậu sao?” “Hả? À ừm, phải, anh ấy là bạn tôi.” “Chào anh, tôi là Phương Quân, rất vui được biết anh.” Phương Quân nói, bước lên định bắt tay với Tư Đồ Duệ. Nhưng Tư Đồ Duệ chỉ nhìn anh ta chứ không có động tác gì, ánh mắt nhìn Phương Quân càng thêm sắc bén.