Vốn tôi cũng nghĩ thế, nhưng trước đó em bắn tôi một phát không hề khách khí làm tôi nằm viện một tháng, suýt nữa thì mất mạng, nói thế nào em cũng nợ tôi một mạng, đương nhiên tôi phải kéo em về tính toán món nợ này.”

Tư Đồ Duệ nói xong định kéo An Mộ Thần lại nhưng bị cậu tránh thoát.

An Mộ Thần lùi về sau mấy bước, căng thẳng nhìn Tư Đồ Duệ: “Tôi biết lúc trước đúng là lỗi của tôi, những gì nợ anh tôi nhất định sẽ trả cho anh, anh muốn thể nào cũng được, nhưng tôi không thể theo anh về được.”

“Dù anh không quan tâm đến cảm nhận của tôi, ít nhất anh cũng phải nghĩ đến cảm xúc của Kiều Ngọc chứ, anh đưa tôi về còn ra thể thông gì? Anh như thế không phải làm mọi người đều khó xử sao? Tôi không về với anh đâu.”

Sự kiên nhẫn của Tư Đồ Duệ vốn không có nhiều, anh muốn kéo luôn cậu về, nhưng nghe lời An Mộ Thần nói anh lại không nhịn được: “Em để ý đến chuyện của tôi và Kiều Ngọc đúng không? An Mộ Thân, chẳng lẽ em vẫn luôn ghen sao!”