Tư Đồ Duệ nhíu mày: “Chỉ lần này thôi, sau này không được chửi tôi thần kinh nữa.”

An Mộ Thần cũng chẳng phí lời với anh, bước lên trước đây cửa ra, dù không đầy được cậu cũng muốn đấy, cậu kiên quyết không nhìn Tư Đồ Duệ. Thấy khuôn mặt người này đỏ bừng, Tư Đồ Duệ giơ tay ra kéo An Mộ Thần vào lòng mình. An Mộ Thần bị Tư Đồ Duệ giữ chặt trong lòng thì gần như phát nổ: “Anh thả tôi ra, có nghe thấy không, thả tôi ra! Lần này tôi kiên quyết không cho anh cơ hội làm nhục tôi nữa, tuyệt đối không?” Cả người cậu bị Tư Đồ Duệ ôm trong lòng, mùi hương quen thuộc làm cậu không tự chủ được giãy giụa mạnh hơn. “Tôi không muốn nhục mạ em.” Tư Đồ Duệ bất đắc dĩ giải thích. “Ai tin lời anh nói chứ? Anh không đến nhục mạ tôi thì đến làm gì?”

“Tôi nói rồi, đến đón em về.”

“Hừ, Kiều Ngọc bảo anh đến à? Để cậu ta tha thứ cho anh nên anh muốn bắt tôi về trói buộc tôi như con chó, để tiện cho mấy người giẫm đạp tôi bất cứ lúc nào à? Tôi nói cho anh biết, tôi có chết cũng không về với anh. Tôi không muốn về, không muốn, không muốn, không muốn...”

An Mộ Thần thực sự nghĩ rằng Tư Đồ Duệ có mục đích như những gì mình nghĩ, trừ phẫn nộ ra thì cậu còn rất sợ, cậu không còn muốn dây dưa gì với hai người họ nữa. Nhưng nếu bị Tư Đồ Duệ bắt về thật thì cậu chẳng có cơ hội phản kháng nào, có lẽ bọn họ sẽ nhốt cậu lại, sau đó không ngừng nhục mạ cậu, cậu không muốn, cực kỳ không muốn. Sợ hãi làm An Mộ Thần hoàn toàn không thể suy nghĩ như bình thường, cậu chỉ dựa vào bản năng dùng sức phản kháng, phản kháng không được thì cậu cúi đầu cắn mạnh vào mu bàn tay Tư Đồ Duệ. Lần này An Mộ Thần dùng hết sức, dù Tư Đồ Duệ gần như không biết đau đớn cũng phải nhíu mày lại, anh không đẩy cậu ra nhưng vẫn đe dọa: “Không nhả ra thì tôi sẽ xử em, làm em ba ngày không xuống giường được, tôi sẽ bế em về luôn.”