Sau khi An Mộ Thần được Phương Quân đón về, ngày nào cũng buồn phiền trong phòng, chẳng đi đâu.

Phương Quân hỏi cậu đã có chuyện gì xảy ra, cậu cũng không nói. Cậu nghĩ chắc là sẽ ổn thôi, dù có rời xa Tư Đồ Duệ thật thì cậu cũng có thể sống tốt, cậu không cần anh.

Ngày nào An Mộ Thần cũng an ủi bản thân như thế, nhưng nói thật trong lòng vẫn rất khó chịu.

Quấy rầy Phương Quân mấy ngày cậu cũng cảm thấy ngại, có lẽ mấy ngày nữa cậu đi thì tốt hơn. Gần đây không liên lạc với Đỗ Ninh Hạo, cũng không biết quay lại đại học A có phiền phức gì không. An Mộ Thần đang nghĩ ngợi về mấy chuyện phiền lòng thì chuông cửa bên ngoài reo lên.

Đầu tiên cậu ngây ra, đến mấy ngày rồi mà giờ mới nghe chuông reo lần đầu tiên, phản ứng đầu tiên của cậu là có phải Phương Quân quên mang chìa khóa không, nhưng trên bàn không có cái chìa khóa nào, không thể là anh ta được. Chuông cửa reo mãi, An Mộ Thần do dự một lúc rồi đi xem thử. Cậu nhìn qua mắt mèo, sau đó ngạc nhiên khi nhìn thấy Đỗ Ninh Hạo, lúc nãy vừa nghĩ đến anh ta mà anh ta đã đến rồi. Dù An Mộ Thần có xích mích với Tư Đồ Duệ nhưng với Đỗ Ninh Hạo thì không, cậu vẫn luôn tin tưởng anh ta.