Tư Đồ Duệ nói xong thì đứng dậy, anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Anh phải đi bắt An Mộ Thần đang chạy trốn cùng người đàn ông khác về.Anh chưa kịp mở cửa, Kiều Ngọc đã nhào tới từ phía sau, ôm eo anh khóc rống lên. “Tư Đồ Duệ, anh không thể đối xử với em như thế. Em và anh quen nhau chưa được bao lâu, anh không thể vứt bỏ em như thế. Em không đồng ý, anh làm cho em yêu anh rồi vứt bỏ em. Không thể như thể được. Tư Đồ Duệ, em không muốn chia tay, em không muốn rời xa anh.”Kiều Ngọc khóc khăn cả giọng, từ trước đến giờ cậu ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày Tư Đồ Duệ đối xử tuyệt tình với mình như thế. Cậu ta tức giận nhưng không phải muốn bỏ đi thật. Nhưng bây giờ người đàn ông này làm như thế, cậu ta không chấp nhận nối.Tư Đồ Duệ mặc kệ cậu ta ôm nhưng không nói gì. Mặc dù chỉ vì quan hệ với An Mộ Thần nên anh mới đưa cậu ta đến bên cạnh, không hề có tình yêu. Nhưng dù sao cũng chung đụng một năm, nghe Kiều Ngọc nói như thế, anh vẫn thấy không đành lòng. “Cậu nên đi tìm người yêu mình, không nên lãng phí tình cảm cho tôi, chúng ta không hợp.” Tư Đồ Duệ nói thật lòng. “Không hợp? Tư Đồ Duệ, có phải là vì An Mộ Thần xuất hiện nên anh mới rũ bỏ hết tình cảm với em không? Anh không thấy An Mộ Thần chỉ là loại người chuyên thông đồng với đàn ông à? Anh chỉ đang uổng phí tình cảm thôi. Em thấy cậu ta chỉ nhắm vào tiền của anh thôi. Vì thế cậu ta mới lên giường với anh, anh vẫn không biết à?”Kiều Ngọc cảm thấy nếu An Mộ Thần ở trước mặt mình thì cậu ta sẽ xé xác cậu ra. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương