A” Kiều Ngọc hất toàn bộ đồ trên bàn Tư Đồ Duệ xuống đất. Cậu ta không thể chịu được Tư Đồ Duệ đối xử với mình như thế, rõ ràng là cậu ta đã quay về rồi. Đến cuối cùng vì sao kết quả lại như thế này, cậu ta không cam tâm.Không chỉ hất đổ đồ trên bàn, cậu ta còn ném toàn bộ sách trên giá phía sau xuống. Tư Đồ Duệ không ngăn cản, cứ ngồi như vậy để cậu ta muốn làm gì thì làm, đôi mắt lạnh lùng đã không còn cảm giác quen thuộc khi xưa nữa.“Anh nghĩ đuổi em dễ như thế à? Em không đồng ý.” Kiều Ngọc lẩm bẩm, thấy Tư Đồ Duệ không hề động đậy, lại vợt thẳng đến trước mặt Tư Đồ Duệ. “Anh làm thế mà được à?”Tư Đồ Duệ bắt lấy tay cậu ta khi tay cậu ta định tát anh.Tay Tư Đồ Duệ nóng hổi, Kiều Ngọc cứng đờ người. Tư Đồ Duệ từ từ đứng lên, dáng người to lớn bao phủ Kiều Ngọc, cảm giác áp bức ngay lập tức ập đến. “Đây là lần cuối cùng tôi tha thứ cho việc cậu khóc lóc om sòm trước mặt tôi. Nếu như tái phạm lần nữa thì tôi không bỏ qua đâu.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương