Kiều Ngọc được đưa đến văn phòng Tư Đồ Duệ. IS Lúc cậu ta đi vào, anh đang cúi đầu xem gì đó, dường như không để ý đến cậu ta.

Kiều Ngọc cảm thấy mình chắc chắn sẽ mắng mỏ anh, trước đây cậu ta đã làm thế, chỉ cần không vui thì sẽ vô duyên vô cớ tức giận với Tư Đồ Duệ.

Ban đầu cậu ta không dám nhưng sau đó nhận ra, dù cậu ta có gây sự thể nào, anh cũng sẽ chiều theo. Ánh mắt chăm chú như thể cậu ta là thế giới của anh.

Sau vài lần như thế, Kiều Ngọc thay đổi hoàn toàn, kiêu ngạo đến mức coi thường tất cả những người từng bắt nạt mình, không e dè bất kì ai. Cậu ta cảm thấy mình vẫn có thể như thế, nhưng không biết vì sao giây phút này lại không dám. Người đàn ông toát ra khí chất xa lạ khiến cho cậu ta bất an. Tư Đồ Duệ dường như không biết trong phòng còn có người khác, chỉ cúi đầu làm việc. “Tư Đồ Duệ, rốt cuộc anh có ý gì?” Kiều Ngọc cuồng loạn gầm thét, làm cho Tư Đồ Duệ dừng động tác lại. Kiều Ngọc thấy anh đặt bút lên bàn, sau đó từ từ ngẩng đầu nhìn thẳng vào cậu ta. Một năm nay Kiều Ngọc luôn ở chung với Tư Đồ Duệ, thấy qua rất nhiều khía cạnh của anh, bá đạo, thâm tình, cưng chiều, bất đắc dĩ, thế nhưng chưa bao giờ thấy anh thế này. Anh chưa bao giờ nhìn cậu ta như thế, làm cậu ta quên mất đây mới thật sự là con người anh. Tư Đồ Duệ cứ nhìn Kiều Ngọc như thế, sau đó mới lấy một quyển số trong ngăn kéo ra, viết gì đó. Viết xong anh xé ra đưa cho Kiều Ngọc, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đây là thù lao một năm qua của cậu.” Kiều Ngọc trợn tròn mắt, không tin vào tai mình.

Cậu ta đứng không nhúc nhích, tay Tư Đồ Duệ cũng không buông, hai người cứ giằng co như vậy.