Tư, Tư Đồ Duệ...” An Mộ Thần luống cuống nhìn Tư Đồ Duệ, không hiểu lời anh nói có ý gì: “Kế hoạch gì?”

“Tôi biết ngay, cậu ép tôi uống rượu như thể chắc chắn là có ý khác.” Lúc nói lời này mắt Tư Đồ Duệ lạnh bằng, trái tim An Mộ Thần cũng run rẩy theo.

“Tôi có ý khác? Tư Đồ Duệ, anh giải thích đi, tôi làm gì anh mà anh nói tôi như thế?”

“Bây giờ cậu còn nói năng hùng hồn thế này là không cảm thấy mình sai à? Cậu nghĩ cậu chuốc rượu tôi ép tôi lên giường là tôi có thể chấp nhận cậu à? Đừng có mơ! Cho dù tôi không kết hôn với Kiều Ngọc thì cũng không chấp nhận người như cậu. An Mộ Thần, cậu hèn hạ đến mức làm tôi buồn nôn!” Lời Tư Đồ Duệ như một chậu nước lạnh hắt thẳng vào mặt An Mộ Thần, cảm giác xúc động vừa mới đây không còn sót lại gì.

“Tôi hỏi anh một câu, anh cảm thấy là tôi cố ý à?”