Tư Đồ Duệ mất rất lâu mới xác định được người đang nằm cùng mình là An Mộ Thần chứ không phải Kiều Ngọc. Sau đó anh thô lỗ lay An Mộ Thần dậy. 1 An Mộ Thần bị lắc như thế thì cũng tỉnh, nheo mắt nhìn Tư Đồ Duệ: “Làm gì thế?” Con ngươi Tư Đồ Duệ tối đi, có vẻ anh còn chưa phản ứng lại được chuyện mình lên giường với An Mộ Thần.
“Vì sao chúng ta lại lên giường với nhau?”
Dù Tư Đồ Duệ luôn có cảm giác kỳ lạ với An Mộ Thần nhưng anh có nguyên tắc của mình, đã có Kiều Ngọc thì sẽ không lên giường với người khác. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Anh nghĩ là mình buồn ngủ, không hiểu vì sao lúc đó lại không khống chế được bản thân. Tư Đồ Duệ lạnh lẽo cứng rắn làm cho An Mộ Thần tỉnh táo lại. Cậu mở to mắt nhìn người trước mặt, nhất thời không biết phản ứng thế nào. “Tư Đồ Duệ, chúng ta, chúng ta...” Không đợi An Mộ Thần đáp lời, cửa chính đã bị đẩy ra. Họ thấy một đám người đứng ngoài cửa, mà người trước mắt họ lại là Kiều Ngọc. Tư Đồ Duệ sửng sốt rồi nhanh chóng cầm chăn phủ lên người.
Mấy người đứng ngoài cửa đều là bạn bè của Tư Đồ Duệ, ai cũng há hốc mồm không dám tin.
Mọi người tìm anh nãy giờ không thấy, ai ngờ nhân vật chính lại ở đây. Hôm nay họ được mời đến là để giới thiệu một nửa của anh, sao bây giờ một nửa đứng ngoài cửa, còn anh lại làm chuyện này với người khác? Mọi người ngẩn ra, một người nói: “Tư Đồ, cậu đang làm gì thế?” Mọi người vẫn không nói gì nhưng Kiều Ngọc thì mắt đỏ ngầu đột nhiên phát khùng lên. Cậu ta không để ý đến ai, đi vào phòng cầm đồ ném lên người Tư Đồ Duệ. “Tư Đồ Duệ, mẹ nó đồ khổn, anh dám làm thế này với em, em hận anh, em hận anh, em hận anh!” Kiều Ngọc nổi giận gào thét như dã thú, đập nát đồ xung quanh, không ít cái rơi vào người An Mộ Thần trên giường nhưng cậu không thể nói gì, chỉ cúi đầu yên lặng thừa nhận.