An Mộ Thần ợ một hơi, mùi rượu càng nồng nặc hơn: “Uống ít mà, rượu này ngon lắm. Tư Đồ Duệ, anh cũng uống đi!”

An Mộ Thần đưa chai rượu cho Tư Đồ Duệ.

Tư Đồ Duệ không uống mà chỉ nhìn cậu.

“Cậu say rồi!” “Tôi không say, tôi chỉ uống một chút thôi, đâu có say. Hôm nay coi như là chúc mừng anh và Kiều Ngọc kết hôn, sao có thể không uống được, đúng không?” Tư Đồ Duệ không để ý đến cậu, chuẩn bị đỡ cậu đến giường nhưng An Mộ Thần không chịu. “Hôm nay anh kết hôn mà? Anh cũng phải uống, anh uống đi!” An Mộ Thần rất cố chấp, uống say rồi lại càng cố chấp hơn. Tư Đồ Duệ hết cách, chỉ có thể cầm bình rượu uống vài ngụm: “Hài lòng chưa!” “Ừ, tốt lắm tốt lắm, tôi biết anh rất vui mà.” An Mộ Thần lầm bầm, mặc cho Tư Đồ Duệ đỡ mình lên giường.

Sau khi đỡ cậu lên giường, đang định cởi giày thì An Mộ Thần đột nhiên đứng dậy ôm eo anh, khóc nức nở: “Tư Đồ Duệ, có phải anh kết hôn rồi thì sau này chúng ta sẽ không gặp lại không? Nếu biết rõ là thế này thì em đã không về đây rồi.”