Đỗ Ninh Hạo nhìn Lộ Tử Tiêu, sau đó quay sang nhìn An Mộ Thần, trong lúc nhất thời cảm thấy khá khó xử.An Mộ Thần uống nhiều nhưng còn chưa tới mức say, thầy Đỗ Ninh Hạo do dự bèn xua tay: “Tôi không sao, anh chăm sóc anh ta trước đi.” Đỗ Ninh Hạo thấy khách ở đây nhiều như vậy, cứ để mặc Lộ Tử Tiểu say khướt cũng không phải chuyện hay, anh ta quyết định đưa Lộ Tử Tiêu về trước.Lúc này Lộ Tử Tiêu đã say đến mức không còn ý thức, bắt đầu nói lung tung: “Khốn kiếp, anh cho rằng anh ghê gớm hả? Tôi không thèm của anh, ông đây cũng có tiền nhé, không thèm khát của anh đâu!”Lộ Tử Tiêu không ngừng la hét, chửi mắng, giống như ai thiếu nợ anh ta.Mắng đủ rồi, anh ta lại bắt đầu khóc. Đỗ Ninh Hạo đỡ anh ta, lần này Lộ Tử Tiêu bị phái tới thủ đô xử lý vài chuyện, sau khi về thì ngày nào cũng vui buồn thất thường như vậy, hoặc không nói lời nào hoặc buồn bực một mình, hoặc cứ không ngừng mắng chửi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương