Ở dưới đáy giá sách trong phòng, ban nãy anh làm rơi đồ, sau đó ngồi xổm xuống nhặt nên đã nhìn thấy. Chắc là trước đó anh lấy từ trong ngăn kéo ra, không cẩn thận để lăn xuống dưới đất, Anh nói mà, không có mấy ai dám to gan trộm đồ trong phòng sách của anh đâu. Lần này có thể chứng minh là chúng ta đã nhầm.”
“Vậy ý anh là em đã hiểu lầm An Mộ Thần sao?”
“Đúng vậy, khiến cậu ấy chịu oan ức, những ngày gần đây chắc cậu ấy không dễ chịu đâu, anh thấy anh nên xuống dưới nói rõ với mọi người, như vậy sẽ không khiến cậu ấy uất ức nữa. Anh đi xuống trước, em nhớ cất kỹ chiếc nhẫn đi.”
Tư Đồ Duệ nói xong rồi đi ra ngoài, thật ra những ngày gần đây không chỉ Kiều Ngọc tức giận, An Mộ Thần cũng đang tức giận, cậu hờ hững lạnh lùng với anh, không nói chuyện với anh, lấy nhẫn về rồi có lẽ sẽ không giận nữa.
Tư Đồ Duệ mải suy nghĩ, vốn không chú ý Kiều Ngọc ra sao. Mãi đến lúc cửa phòng đóng lại, lúc này Kiều Ngọc mới ngẩng mặt lên, sự phẫn hận trong ánh mắt đã bán rẻ tâm trạng lúc này của cậu ta. Cậu ta nhìn chiếc nhẫn giống như đúc trên tay, tròng mắt trừng đến mức đỏ lên. “Giống như đúc, quả thực giống như đúc, nhưng anh thật sự cho rằng tôi là thằng ngu sao? Thứ rõ ràng bị tôi giấu đi, sao anh có thể tìm được dưới đáy giá sách? Anh thật quá đáng!”