Từ sau khi mất nhẫn, Kiều Ngọc vẫn luôn không vui, buồn bực phụng phịu trong phòng.
1 Tư Đồ Duệ nhìn thấy tất cả, có lẽ vì chuyện này liên quan tới An Mộ Thần nên anh không để ý tới vậy. “Sao vậy, vẫn giận à?” Kiều Ngọc không nói chuyện, không biết đang nghĩ gì. “Cùng lắm thì anh đặt người ta làm cái tốt hơn, em đừng giận nữa.”
Tư Đồ Duệ không nói còn đỡ, nói ra càng khiến Kiều Ngọc xù lông: “Duệ, sao anh có thể tỏ ra bình tĩnh thế? Anh cho rằng đây chỉ là chiếc nhẫn bình thường thôi sao? Đây là thứ đại diện cho một đời một kiếp của chúng ta, bây giờ mất rồi, anh lại chẳng quan tâm.”
“Đúng nhỉ, dù sao anh cũng có tiền, mua thêm một cái cũng không sao, luôn có thể mua được thứ tốt hơn có phải không? Như vậy trong lòng anh, em giống như chiếc nhẫn đó, có thể đổi bất cứ lúc nào sao? Ai cũng được, chỉ cần anh thích là được, đúng không?”
Sự hờn dỗi trong lời nói của Kiều Ngọc cho thấy những lời vừa rồi của Tư Đồ Duệ thật sự đã chọc tức cậu ta. “Anh chỉ thuận miệng nói, muốn em vui thôi mà, bây giờ không tìm được nhẫn nên chỉ có thể mua lại, không lẽ hôm kết hôn em không định đeo nhẫn?”