An Mộ Thần bị giam lỏng, thật ra cũng không thể nói là giam lỏng, nhưng cậu cảm thấy mình không khác với bị giảm lỏng lúc trước là bao. A Không có nhân chứng chứng minh cậu không trộm, cậu chính là kẻ đáng nghi nhất. Nếu như đồi lại những người khác, Tư Đồ Duệ đã gọi điện báo cảnh sát rồi, nhưng đối tượng lại là An Mộ Thần. Thái độ của Kiều Ngọc rất kiên quyết, cho nên nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể để An Mộ Thần không rời biệt thự trước, Tư Đồ Duệ sẽ tìm người tra rõ chân tướng sau.
Trước kia lúc không có chuyện gì, tất cả mọi người còn đùa giỡn nhau, nhưng bây giờ xảy ra chuyện, ai cũng muốn rũ sạch quan hệ với cậu. An Mộ Thần thật sự rất bất đắc dĩ, nếu không điều tra rõ vấn đề này, sợ rằng cậu sẽ không đi được. Cũng không biết là quản gia hay Kiều Ngọc muốn anh làm như vậy, sợ An Mộ Thần chạy nên sai người theo dõi cậu từ xa. An Mộ Thần rất tức giận, đều là lỗi của Tư Đồ Duệ, nếu không phải anh bỗng nhiên gọi cậu qua thì sẽ không xảy ra những việc này. Dạo này Đỗ Ninh Hạo đang xử lý thủ tục trở về đại học A cho An Mộ Thần, bởi vì có vài khâu khá phiền nên anh ta còn tự tới thủ đô một chuyến, không ngờ vừa mới về đã âmĩnhư vậy, anh ta không chờ nổi bèn vội tìm An Mộ Thần.
“Chuyện này rốt cuộc là sao?”
“Tôi cũng muốn biết đây. Vô duyên vô cớ nói tôi trộm nhẫn, tôi còn khuya mới biết nhẫn của họ ở chốn nào.” “Họ phải tìm chứng cứ, không thể hoài nghi thì khẳng định là cậu chứ?” “Tôi cũng nghĩ vậy nên tôi đã đề họ lục soát hành lý và phòng tôi, mặc dù không tìm ra nhẫn, nhưng trước đó tôi có đi ra ngoài một chuyên nên họ lại hoài nghi tôi bán mất chiếc nhẫn, đúng là chuyện cười.”
An Mộ Thần cảm thấy mình thật xui xẻo, chuyện gì cũng không được như ý.