An Mộ Thần khiếp sợ không thôi. Tư Đồ Duệ là ai, những người khác không biết nhưng cậu rõ mồn một. Dám trộm đồ của anh, không phải muốn chết sao? T1 Kiều Ngọc thấy mọi người không nói gì thì càng tức giận hơn: “Được, không nói đúng không? Quản gia lập tức báo cảnh sát cho tôi, tôi không tin tôi không tìm ra được.” Quản gia đang chuẩn bị lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát, lúc này Tư Đồ Duệ lại trở về. Kiều Ngọc vừa thấy anh lập tức nhào tới, khóc như mưa: “Duệ, không thấy nhẫn nữa, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?” “Không thấy? Sao không thấy?”. “Em để ở phòng sách của anh, ban ngày vẫn còn thấy, nhưng vừa rồi em tới xem thì không còn nữa.” Kiều Ngọc nói xong, nước mắt tuôn rơi, sau đó như nhớ đến điều gì đó, gào lên với đám người sau lưng: “Ai cầm, nhanh giao ra đây cho tôi!” “Là trộm trong nhà à?” Tư Đồ Duệ ngạc nhiên, không ngờ nhà anh cũng có thể xuất hiện kẻ trộm. “Xem camera giám sát bên ngoài rồi, không phát hiện người khả nghi, không phải giặc trong nhà thì còn là ai?” Kiều Ngọc nói xong lại khóc. Tư Đồ Duệ nhìn từng người cúi đầu, khuôn mặt lạnh lẽo: “Tôi đếm tới ba, nếu như không chủ động thì tự gánh hậu quả.” Lời của Tư Đồ Duệ có tác dụng hơn Kiều Ngọc, dù họ chỉ là người hầu nhưng ít nhất vẫn hiểu, không cần biết chủ nhân nhà mình làm công việc gì, nhưng có tiền là tuyệt đối. Kẻ có tiền muốn làm gì không được, họ đoán, nếu người trộm nhẫn bị bắt được thì sẽ sống không bằng chết, nhưng người này vẫn không đứng ra khiến ai cũng vô cùng căng thẳng. “Một!”

“Hai!”

Khi tất cả đều nín thở, chờ đợi Tư Đồ Duệ hô lên tiếng thứ ba, một người hầu phụ trách quét dọn vệ sinh đột nhiên nói: “Tôi... tôi biết ai trộm.”

Cô ta vừa nói, tất cả mọi người đều nhìn cô ta khiến cô ta căng thẳng.

“Ai!” Lúc này Tư Đồ Duệ đã vô cùng tức giận.