An Mộ Thần đợi ở phòng sách tầm mười phút, đang do dự có cần gửi tin nhắn thúc giục anh hay không, nhưng luôn cảm thấy không ổn nên chỉ đành kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi.

- Lại mười phút nữa trôi qua, lần này An Mộ Thần đã không còn kiên nhẫn nữa, lúc cậu định đi, cánh cửa đã động tĩnh. Cậu nhanh chóng đứng lên, trong lòng thấp thỏm không yên, nhưng người mở cửa lại là Kiêu Ngọc, cậu ngân ra.

“Tiểu An, sao cậu ở đây?” Kiều Ngọc kinh ngạc nhìn cậu.

An Mộ Thần cảm thấy đầu óc mình không ngừng ong ong, không biết trả lời thế nào. “Chuyện đó... chuyện đó...” Đầu óc cậu rối bời. “Tại sao cậu lại ở trong phòng sách một mình?”

“Là anh ấy... anh ấy bảo tôi tới.” “Anh ấy bảo cậu tới? Anh ấy bảo cậu tới đây làm gì?” “Bởi vì... Bởi vì...” An Mộ Thần ấp úng, cố gắng tìm lý do: “Tiền lương đó, không phải tôi sắp đi sao? Anh ấy muốn nói chuyện tiền lương với tôi, có lẽ cảm thấy tôi được Đỗ Ninh Hạo gọi tới, hơi do dự về chuyện tiền lương nên gọi tôi tới.” An Mộ Thần cố gắng bịa một lý do.