Mặc dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy nhưng anh không thích nhìn thấy họ ở chung với nhau, hay nói chính xác hơn, anh không thích Kiều Ngọc cứ mãi tìm đến An Mộ Thần để thảo luận chuyện kết hôn của bọn họ.Nhưng anh lại không thể nói thẳng ra, dù cho có nhắc đến chuyện này thì Kiều Ngọc cũng không nghe lọt tai lời nói của anh.“Duệ, anh về rồi à? Mau nhìn xem, nhẫn của chúng ta gửi đến rồi, anh mau nhìn đi!”Mặc dù ánh mắt của Tư Đồ Duệ đang đặt lên nhẫn nhưng khóe mắt thỉnh thoảng liếc về phía An Mộ Thần, anh muốn nhìn xem cậu có đang buồn hay không. Hẳn là rất buồn nhỉ? An Mộ Thần đã nói rõ với anh rằng cậu vẫn luôn thích anh, bây giờ lại phải nhìn anh chuẩn bị kết hôn với một người khác, nếu như đổi lại là mình, e là anh đã buồn đến không chịu nổi rồi.Tư Đồ Duệ cảm thấy mình ngày càng để ý đến cảm xúc của An Mộ Thần, giống như lúc này đây, vì lo rằng An Mộ Thần sẽ thấy khó chịu nên anh chỉ mong sao mau chóng cất nhẫn đi, nhưng Kiều Ngọc lại không làm theo mong muốn của anh. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương