Còn chưa đến mười ngày nữa là tới đám cưới, thời gian An Mộ Thần định đi vào năm ngày sau.

Chuyện khiến An Mộ Thần cảm thấy rất phiền muộn là Kiều Ngọc cứ thỉnh thoảng lại gọi cậu qua bàn bạc đủ thứ chuyện kết hôn, lúc thì hỏi cậu nhà hàng này như thế nào, lúc lại hỏi lễ phục kia như thế nào.

Cậu chẳng muốn tham dự vào mấy chuyện này, nhưng Kiều Ngọc lại kiên trì vô cùng, cứ nhất định phải gọi cậu tới. Cậu không tiện từ chối nên chỉ đành căng da đầu mà đồng ý.

“An Mộ Thần, cậu nói xem nên dùng hoa gì trong đám cưới đây? Lúc đầu định chọn hoa hồng, nhưng hai người bọn tôi đều là nam, nếu khắp nơi đều trang trí hoa hồng thì có kỳ lạ không?” Kiều Ngọc lo lắng hỏi.

Gương mặt An Mộ Thần vẫn giữ nụ cười, cậu đã mệt đến không chịu nổi rồi, thế nên lúc Kiều Ngọc hỏi, cậu chỉ trả lời tùy ý: “Không thích hoa hồng thì cứ trang trí bách hợp đi, trăm năm hòa hợp, ngụ ý rất tốt đẹp.”