Sao lại đột nhiên như vậy?” Tư Đồ Duệ mở to mắt, nếu như không phải đang ở bên ngoài, sợ bị Kiều Ngọc nhìn thấy, chắc chắn anh đã bước lên nắm lấy tay của An Mộ Thần rồi.
“Anh đã sắp kết hôn rồi, tôi còn có lý do gì để ở lại đây?” An Mộ Thần thở dài. Tư Đồ Duệ nhìn bóng lưng chán nản đang đi xa của cậu, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Anh vội vàng vào nhà, Kiều Ngọc đang ngồi ở phòng khách nghe điện thoại, thấy anh quay lại thì vô cùng ngạc nhiên: “Chẳng phải anh nói có chuyện cần ra ngoài sao?” Tư Đồ Duệ đưa tài liệu về nhà hàng cho cậu ta, nói: “Em xem đi, muốn chỗ nào thì đặt chỗ đó là được.” Kiều Ngọc nhận lấy tài liệu, nhìn Tư Đồ Duệ đang vội vội vàng vàng, cậu ta hỏi: “Anh không xem cùng em sao?” “Em tự chọn là được, em thích cái nào thì đặt cái đó, anh có việc, phải đi lên gọi điện thoại, em xem trước đi.”
Tư Đồ Duệ dứt lời bèn lên tầng, hoàn toàn không nhìn thấy sự u ám đáng sợ trong ánh mắt của Kiều Ngọc khi anh quay lưng, đồng tài liệu bị cậu ta siết chặt trong tay đến mức nhăn nhúm biến dạng.
Sau khi Tư Đồ Duệ trở về phòng sách, anh lập tức gọi cho số điện thoại quen thuộc. Sau khi điện thoại vang lên mấy tiếng, cuối cùng cũng có người bắt máy, giọng nói hơi khàn của đối phương truyền đến: “A lô, Tư Đồ à, sao lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho tôi thế?” Sắc mặt Tư Đồ Duệ lập tức lạnh đi: “Trì Mục Dã, chẳng lẽ anh không biết vì sao tôi gọi điện thoại cho anh à?”
Đối phương sững sờ rồi lại không sợ chết mà quẳng ra một câu: “Vì sao?” “Anh muốn chết đúng không!” Tư Đồ Duệ nghiến răng, thảo nào đã lâu như vậy mà tên này không gọi điện thoại cho anh, hóa ra đã quên mất từ lâu rồi. “Trước đây tôi có gọi cho anh bảo anh điều tra giúp tôi một người, anh hoàn toàn chưa đi điều tra đúng không?”