Lúc Tư Đồ Duệ đi đến trước cổng đã nhìn thấy cảnh tượng như thế. D Anh hầu như chưa từng nhìn thấy An Mộ Thần tươi cười vui vẻ như vậy bao giờ, cả Đỗ Ninh Hạo cũng vậy. Trong lòng anh càng thấy không thoải mái, An Mộ Thần chưa từng cười với anh như the.Anh đi qua đó mà chẳng nghĩ ngợi gì.An Mộ Thần nhìn thấy anh trước tiên, nhìn vẻ mặt u ám của anh, nụ cười trên mặt cậu cũng nhạt đi. “Hai người đang nói gì mà vui vẻ thế?” An Mộ Thần và Đỗ Ninh Hạo nhìn nhau, phủ nhận rất nhanh: “Không, không có gì.”Chuyện mà cậu đang nói với Đỗ Ninh Hạo không thể để Tư Đồ Duệ biết được. Nhưng Tư Đồ Duệ thấy bộ dạng không muốn nói chuyện của cậu lại càng tức giận hơn.Không thể làm gì An Mộ Thần, anh lạnh lùng hỏi Đỗ Ninh Hạo: “Cậu đến đây làm gì?” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương