Tư Độ Duệ không nói nên lời, những cảm xúc khó lý giải của anh đối với An Mộ Thần khiến anh cảm thấy không biết phải làm sao.

“Không đâu, anh đã nói em và cậu ta dù có điểm giống nhau nhưng suy cho cùng vẫn là hai người, anh không thể hồ đồ đến mức lẫn lộn em và cậu ta. Hơn nữa, trên đời này có nhiều người giống nhau như vậy, ai giống em anh đều để ý, đều yêu thích, vậy chẳng phải sẽ mệt lắm sao, đúng không?”

Dù không biết lời nói này của Tư Đồ Duệ có phải lời thật lòng hay không, nhưng vào lúc này Kiều Ngọc thật sự đã yên tâm. Cậu ta ôm cổ Tư Đồ Duệ, vui vẻ nói: “Một ngày nào đó nếu anh để em phát hiện rằng anh vẫn luôn lừa em, em nhất định sẽ trừng phạt anh.” “Được, lúc đó em muốn phạt thế nào cũng được.” Từ sau khi An Mộ Thần bị bỏng thì không làm được gì cả. Lúc không có gì làm, cậu chỉ có thể đi loanh quanh ở gần đó, thời gian mỗi lúc một đến gần, người trong biệt thự cũng bắt đầu bận rộn. Gần đây An Mộ Thần rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức bản thân cậu cũng thấy ngạc nhiên, chẳng lẽ vì cậu không yêu nữa sao?

Không, không phải không yêu, mà do cậu đã hoàn toàn chấp nhận sự thật. Cậu không muốn nói ra chuyện giữa cậu và Tư Đồ Duệ cho anh biết, cậu thật sự rất sợ hãi, nếu như cậu nói hết tất cả, không những sẽ không có kết quả tốt, ngược lại sẽ còn tệ hơn bây giờ.

Đứng từ xa nhìn họ hạnh phúc là được, đây là chuyện cậu nợ anh.